Các Bài học linh hồn

  • YÊU THƯƠNG VÔ ĐIỀU KIỆN

Nguồn: https://khoahoctamlinh.vn/bai-hoc-vi-dai-nhat-cua-moi-linh-hon-la-gi-1080.html

Tình yêu vô điều kiện nó là cội rễ của mỗi linh hồn, nó là thứ không thể bị phá huỷ hay bị biến dạng. Nó cũng là thứ không cần cố gắng để “trở thành” hay “đạt được”. Nó chỉ đơn giản là ở bên trong mỗi người. Nó là chúng ta. Chúng ta chỉ cần “là” nó thôi. Là Yêu Thương Vô Điều Kiện.

Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta bị các ảo ảnh của nỗi sợ hãi trong Quả Trứng Thực Tại che lấp, phủ kín, bám két lại. Nó két lại đến nỗi chúng ta mất nhận thức về tình yêu thương cội rễ này, mặc dù nó chính là chúng ta, nó ở bên trong chúng ta.

Và thông qua các bài học xuyên suốt, chúng ta sẽ dần dần mở ra được Tình Yêu Thương này. Các bài học sẽ là những mission để ta có thể upgrade và sử dụng các phẩm chất của Yêu Thương Vô Điều Kiện trong cuộc sống, đó là cách để nó từ từ hiển lộ thông qua việc thanh lọc ảo ảnh và nghiệp lực.

Vậy có vô vàn bài học, vô tận nỗi sợ, vô hạn mục đích, vậy thì tôi phải làm gì đây? Mỗi bài học hay tình huống xảy đến với tôi thì tôi phải làm thế nào để hoàn thành hay kết thúc nó đây? Làm sao để giải quyết hết mọi thứ đây nhỉ?

Câu trả lời đơn giản lắm, đó chính là ta hãy Yêu Thương lấy tất cả.

Yêu thương mọi sự đến với ta. Kể cả là khổ đau hay vui sướng, lúc thăng hay lúc trầm. Mọi điều trong cuộc sống xảy đến với ta, bất kể là gì, thì cũng đều để giúp ta nhận ra Bài Học Vĩ Đại cuối cùng này và học cách sử dụng nó.

Hãy làm bạn với tất cả mọi sự, chỉ cần làm bạn thôi, đừng gồng lên chống chọi hay cố gắng lẩn tránh, hay triệt tiêu điều ta không thích trải nghiệm. Vì càng triệt tiêu thì vấn đề càng được nuôi dưỡng, ảo ảnh càng sống động, bài học càng khó hoàn thành.

Mở lòng ra đón nhận mọi sự đến với ta, rồi ta sẽ thấy Trái Đất này là một nơi cực kì đáng để sống.

  • LẮNG NGHE CẢM XÚC CON TIM

Nguồn: https://pssmvietnam.com/thu-vien/sach1/bai-hoc-linh-hon/gan-ket-voi-nhung-cam-xuc-cua-ban.html

Hãy tưởng tượng tâm trí của bạn như một chiếc xe mà có thể mang bạn đến bất kỳ nơi đâu bạn muốn. Cảm xúc của bạn là nhiên liệu dùng để đốt cháy nó và làm cho chiếc xe di chuyển. Nếu bạn không gắn kết chặt chẽ với cảm xúc như là một lực lèo lái đằng sau ý nguyện của bạn, thì sự sáng tạo của bạn vẫn vô hiệu quả và không hoạt động. Khát khao là tia lửa mang xung lực sáng tạo vào hành động.

Cảm Xúc Là Nhiên Liệu Của Sự Sáng Tạo

Mục Đích Linh Hồn Của Bạn: Lắng Nghe Trái Tim Mình

Khi lo lắng về điều gì đó, dùng ngón cái chỉ lên phần ngực phía trên trái tim và bật mạnh ra âm Ha! Và nói , “ Hỡi Tinh Thần Thiêng Liêng , hãy làm sạch tắc nghẽn này.”

Làm điều gì đó dũng cảm, như là tham gia vào lớp thể thao xà đu, đi phượt lên núi, hoặc tình nguyện viên giúp đỡ ai đó đang bệnh.

Hãy cho mọi người biết rằng bạn yêu cuộc sống của bạn.

Lắng nghe trái tim mình và hãy thật cẩn thận, không cho phép thế giới bên ngoài ghi đè lên nó.

Mỗi tuần làm điều gì đó tưới tẩm cho niềm đam mê của bạn một lần. Ăn một bữa ăn thịnh soạn. Đạp xe đường dài. Xem một phim hay. Thưởng thức buổi nhạc hay. Tham gia một buổi tiệc…

  • SỐNG TRONG GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

Một lần một giờ, dừng lại và chú tâm thật mạnh vào những thứ đang ở ngay trước mặt bạn trong ở đây và bây giờ – chẳng hạn như một cuốn lịch, một cái đồng hồ, thời tiết, hoặc những người bạn đang ở cùng – và nói lớn “Tôi ở đây và mọi thứ ổn.”

  • Thực hành thở chậm.
  • Mỗi giờ tập trung lên một thứ trong vài phút, chẳng hạn như một ly cà phê ngon, thời tiết, cái ghế bạn đang ngồi lên, hoặc đối thoại bạn đang có

THOÁT KHỎI CẢM GIÁC TỘI LỖI & TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM CHO CẢM XÚC CỦA MÌNH

https://www.facebook.com/groups/khoa.hoc.thien.dinh/permalink/1506601973182175

Nhiều người mất rất nhiều kiếp sống khi mà họ cứ luẫn quẩn trong cái suy nghĩ rằng:

– Họ có thể làm cái gì đó giúp được cho người khác.

– Hoặc họ có thể làm cái gì đó hại người khác được.

Suy nghĩ đó sẽ dẫn chúng ta đến đau khổ.

Sự thật là:

Bạn không thể làm gì để giúp đỡ cho ai đó được cả

Bạn cũng không thể làm gì để hại ai đó được cả.

Nó có nghĩa là:

Bạn không thể làm cho ai đó hạnh phúc. Bạn cũng mang đến nỗi buồn cho ai cả.

Tất cả mọi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho niềm vui / nỗi buồn của chính họ.

Tự bạn phải đem đến niềm vui cho chính bạn. Tự bạn phải chịu trách nhiệm cho nỗi buồn của chính mình.

Đức phật nói lời cuối cùng, trước khi ngài rời bỏ thân xác là gì:

“APPO DEEPO BHAVA”

Điều đó có nghĩ là gì ?

Chỉ có bạn mới có thể giúp được chính mình, không ai có thể giúp được bạn.

Và cũng chỉ có bạn mới làm bạn đau khổ, không có ai có thể làm bạn tổn thương được. Đó là sự thật.

Chỉ có bạn mới có thể tự thắp sáng chính mình.

Và cũng chỉ có bạn mới tự đào mồ chôn chính mình mà thôi.

Nếu bạn là người đang hạnh phúc. Vậy ai làm cho bạn hạnh phúc ? Only you.

Nếu bạn đang buồn, thì ai là người chịu trách nhiệm cho việc này ? Cũng chỉ có bạn phải chịu trách nhiệm cho việc đó.

Thầy Pradeep Vijay chỉ tay về phía Tâm Đan đang đứng sát bên, phiên dịch cho thầy:

“Nếu tôi la cô này. Cô ấy buồn, vậy ai là người chịu trách nhiệm ? 👉 Cô ấy !

Cô ấy buồn là bởi vì cô ấy đã ghim những lời tôi nói rất nghiêm trọng ở trong lòng của cô ấy.

Tôi biết là tôi rất là nghiêm khắc với học viên, tôi thường hay la học viên của mình, có khi tôi còn đuổi học viên ra khỏi lớp nữa cơ nhưng mà tôi la chỉ là để học viên của tôi thoát khỏi các mô thức cũ. Tôi la cô ấy, đó là nghiệp của cô ấy. Nhưng nếu cô ấy buồn thì cô ấy phải chịu trách nhiệm cho điều đó.”

Có một vài người họ mang cái cảm giác tội lỗi khi nghĩ rằng mình mang đến nỗi buồn cho người khác. Cảm giác tội lỗi là liều thuốc độc cho linh hồn.

Nếu ai đó đang đau khổ, thì đó là nghiệp quả của họ, bạn chỉ là “nhân chứng” ở đó, để những tổn thương có sẵn ở bên trong chính họ tự trồi lên mà thôi, để họ nhận biết điều đó.

Khi bạn hiểu được rằng, bạn không thể làm tổn thương người khác. Bạn sẽ giải phóng cảm giác tội lỗi, mà đôi khi phải mất rất nhiều kiếp sống mới có thể giải phóng được.

Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm cho nỗi khổ, niềm đau của chính mình. Đó là sự thật.

Có một số người thì lại có cái suy nghĩ là họ có thể giúp đỡ được ai đó.

Họ có cảm giác “tôi là người giải cứu thế giới”, “tôi là người chữa lành cho đất mẹ”, “tôi là người giúp người khác khai sáng / giác ngộ / thăng lên”

Bạn ở đây không có trách nhiệm là “người hùng” cho ai cả.

Tất cả những gì mà bạn làm, chỉ là để phục vụ cho chính bạn mà thôi.

Nếu ai đó cần sự giúp đỡ của bạn, bạn giúp họ, thì không phải là bạn đang giúp họ đâu, mà bởi vì là họ xứng đánh nhận được sự giúp đỡ đó. Nếu bạn không giúp thì cũng sẽ có người khác giúp. Bạn chỉ là kênh dẫn để sự việc đó được diễn ra mà thôi. Và bạn làm điều đó bởi vì niềm vui sướng ở bên trong chính bạn chứ không phải là vì họ.

Có rất nhiều người họ donate cho tôi (thầy Pradeep Vijay), họ cho tôi rất nhiều tiền, đổi lại, họ muốn tôi cảm ơn họ. OK, tôi biết ơn họ.

Nhưng họ quyên góp là để tạo ra nghiệp tốt cho chính họ. Nếu họ không donate, họ không tạo ra nghiệp tốt. Tất cả những gì họ làm là vì họ, không phải là vì tôi. Tôi chỉ là nhân chứng để tình huống đó được diễn ra mà thôi.

Luật nhân quả nói gì ? Bạn làm cái gì, bạn nhận lại cái đó. Bạn làm là vì chính bạn, chứ không phải là vì giúp đỡ ai cả.

Bạn hãy là nhân chứng cho những gì đang xảy ra.

Bạn có cha mẹ, cha mẹ chăm sóc bạn, bởi vì bạn xứng đáng nhận được sự chăm sóc đó.

Khi bạn nhận được 1 cái gì từ ai đó, bởi vì bạn xứng đáng nhận được điều đó, bạn có thể cảm thấy biết ơn, nhưng bạn không nên cảm thấy là mình mắc nợ khi nhận sự giúp đỡ của ai đó.

Khi bạn hiểu ra được, bạn không thể giúp đỡ ai được cả, nếu họ có nhận được sự giúp đỡ từ bạn, thì đó là bởi vì họ xứng đáng nhận được điều đó, bạn chỉ là kênh dẫn cho sự việc đó được diễn ra. Nếu bạn không giúp thì cũng sẽ có người khác giúp, bạn sẽ thoát ra khỏi cái suy nghĩ bạn có “sứ mệnh giải cứu thế giới”. Tất cả những gì bạn làm là vì niềm vui của chính bạn mà thôi.

Đó là điều thứ hai để bạn có thể đạt được niềm vui sướng bất tận.

TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI LUÔN KHIÊM TỐN ✨

✋ Đặt câu hỏi cho thầy Pradeep Vijay:

Em thiền, em cảm thấy mình nhận được rất nhiều năng lượng, đến nỗi, các thiết bị điện trong nhà em đều hỏng hết, em đeo cái đồng hồ điện tử thì nó tắt nguồn, đèn điện trong phòng thì cháy bóng, cầm cái ấm nước cắm điện định pha cà phê uống thì tự nhiên nó cũng hư luôn. Vậy bây giờ em phải làm sao thưa thầy ?

👉 Thầy Pradeep Vijay trả lời:

Bạn đừng có quá bận tâm về điều đó, để tôi kể cho bạn nghe 1 câu chuyện.

Cách đây vài năm, tôi gặp 1 cô gái ở kim tự tháp Bosnia, cô ấy là người Bulgaria, cô ấy phải bay 24 giờ từ đó đến Bosnia để gặp tôi. Cô ấy có rất nhiều thần thông, cô ấy có thể nhìn thấy hào quang của người khác, bằng con mắt thứ ba, cô ấy nhìn thấy tôi có rất nhiều năng lượng.

Cô ấy muốn đo năng lượng của mình bằng máy đo hào quang ở Bosnia. Cô ấy đi vô trong phòng đo hào quang, còn tôi đứng ở ngoài bãi giữ xe chờ cô ấy. Lúc cô ấy đi ra, tỏ vẻ rất bực bội, tôi mới hỏi: “sao vậy ?”

Cô ấy nói: “hình như các nhân viên trong phòng đo hào quang không thích em, tại vì lúc em vừa để ngón tay lên máy đo hào quang, thì cái máy cháy luôn, mà cái máy đo hào quang đó 3000 USD, chắc là họ ghét em lắm. Em đâu có biết tại sao đâu ? Tự nhiên cái máy nó hư chứ bộ.”

Thầy Pradeep nói: “thật ra bạn không cần làm cái gì cả, bởi vì năng lượng ở bên trong bạn không được cân bằng. Đầu tiên là bạn cần phải sống giản đơn, khiêm cung. Từ sự khiêm tốn đó, năng lượng của bạn sẽ được cân bằng trở lại.”

Bởi vì cô gái này có rất nhiều thần thông, nên cô ấy nghĩ là cô ấy đặc biệt, cao siêu hơn người khác, rồi cô ấy cứ sử dụng những món quà tâm linh của mình 1 cách vô tội vạ. Cố ấy bị mất năng lượng.

Tất cả mọi thứ chỉ là tâm trí, hay tư tưởng của bạn. Bạn muốn cái gì thì bạn sẽ được cái đó ha. Bạn muốn thấy mình đặc biệt thì đặc biệt, đặc biệt tới nỗi cháy máy đo hào quang của người ta luôn.

Khi bạn nghĩ là bạn đặc biệt hơn người, bạn đang lãng phí năng lượng. Bạn không nên lãng phí năng lượng của mình, bạn nên dùng năng lượng đó cho sự phát triển, chuyển hóa của chính bạn mà thôi.

Khi mà bạn thấy mình đặc biệt, bạn đang bị mất năng lượng.

Khi mà bạn khiêm tốn, bạn giữ được năng lượng.

Có một số người thì họ nói với tôi, họ đến từ Chòm sao Andromeda, họ là Starseeds, họ là nữ thần, họ hướng dẫn người khác “đánh thức nữ thần trong bạn”, “sống cùng nữ thần trong bạn”… Lúc nào, họ cũng nói về tình yêu & ánh sáng. Mà về nhà thì họ ăn thịt gà, ăn cá. Vậy tình yêu cái chỗ nào, ánh sáng cái chỗ nào ?

Đó chỉ là ảo tưởng, bản ngã muốn thấy mình đặc biệt mà thôi.

Đúng là có thể bạn đến từ chòm sao Andromeda hay là 1 hành tinh xa xôi nào đó. Tôi không có nói điều đó sai. Nhưng hiện tại, bạn đang sống ở Trái Đất thì bạn là người Trái Đất. Việc bạn đến từ đâu không quan trọng. Bạn đến từ Andromeda. OK, nhưng bây giờ bạn sinh ra ở đây, thì bạn nên kết nối với Trái Đất. Kết nối với Trái Đất, có nghĩa là bạn làm bạn với chim chóc, muôn thú ở Trái Đất, bạn không giết hại động vật để làm thứ ăn đó ạ.

Đối với người Trái Đất: Starseeds rất là tuyệt với.

Nhưng đối với Starseeds: thì Earthseed rất là đặc biệt, vì không dễ gì làm người ở Trái Đất đâu, nên bây giờ, bạn đang ở Trái Đất, sống cuộc đời con người thì hãy tận hưởng nó đi.

Về bản chất thì tất cả chúng ta đều đặc biêt. Tất cả chúng ta đều là những món quà của Thượng Đế, nên ai cũng là những linh hồn độc đáo và duy nhất.

Nhưng vấn để ở đây là bạn thấy bạn đặc biệt hơn người khác.

Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện nữa:

Năm 2010, tôi gặp một cặp vợ chồng. Họ nhìn tôi, họ nói tôi đến từ mặt trời còn vợ tôi thì đến từ mặt trăng. Họ bảo năng lượng trong các luân xa thấp của tôi không cân bằng. Họ tỏ vẻ cái gì cũng biết, lúc nào cũng thể hiện là họ cao hơn người khác, xịn hơn người khác. Tôi thấy họ giống như cái phao đang trôi lềnh bềnh trên đại dương đầy “ảo tưởng”.

Họ lúc nào cũng thể hiện 1 bộ mặt tử tế, dễ thương, thanh lịch, lúc nào họ cũng cười. Nụ cười của họ rất công nghiệp. Trong tất cả mọi tình huống, họ cũng chỉ có 1 kiểu cười như vậy.

Một người mà bình thường, thì họ sẽ thể hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài, cái đó rất đời, rất thực. Còn họ thì lúc nào cũng cười, tôi thấy họ giống như là người điên vậy đó, mà không hiểu sao, lúc nào họ cũng có thể cười như vậy được nhỉ. Nó không có tự nhiên.

Khi thầy kể tới đây, thì cả lớp cười ầm lên.

Thầy hỏi: “Tại sao các bạn lại cười ? Bạn cười là bởi vì bạn cũng đã từng như vậy. Trong nhiều kiếp sống trước đây, đâu biết được các bạn đã làm gì, có khi các bạn còn làm nhiều thứ “tá lả” hơn như thế này nữa cơ.”

Nếu bạn có gặp kiểu người như vậy, bạn đừng có nên phản ứng với họ.

Bạn có thể thay đổi người khác được không ? Không !

Bạn không thể thay đổi người khác, bạn chỉ có thể thay đổi chính mình. Chúng ta ở đây không có thay đổi bất kỳ ai. Tất cả mọi người đều phải tự học bài học của họ, và đi hành trình của chính họ.

Các bạn cứ sống chan hòa như những người bình thường, đừng có bao giờ cảm thấy là mình đặc biệt hơn người. Khi mà bạn cảm thấy mình đặc biệt hơn người khác, bạn đã mất đi trạng thái “nhất thể”

Khi mà bạn sống hòa đồng, thì đó là cuộc sống tâm linh cao nhất.

Cảm giác mà mình là người đặc biệt thì nó không còn đặc biệt nữa. Khi bạn thấy bạn không có gì đặc biệt cả, thì đó mới là điều hạnh phúc.

Bạn càng đơn giản, giản dị chừng nào, thì con đường khai sáng càng gần bấy nhiêu.

Những vị thầy khai sáng thì họ có 1 đời sống rất giản dị, khiêm cung.

Những người mà họ chỉ biết có 1/2 sự thật thôi thì họ sẽ cảm thấy là họ rất là đặc biệt.

~ Trích đoạn quyển sách “Tự chữa lành” – tập 2, ghi chép những lời giảng của Thầy Pradeep Vijay do Dương Thị Quỳnh Châu viết lại.